Gioan 9:1-41
1 Đi ngang qua, Đức Giê-su nhìn
thấy một người mù từ thuở mới sinh. 2Các môn đệ hỏi Người:
"Thưa Thầy, ai đã phạm tội khiến người này sinh ra đã bị mù, anh ta hay
cha mẹ anh ta?" 3Đức Giê-su trả lời: "Không phải anh ta,
cũng chẳng phải cha mẹ anh ta đã phạm tội. Nhưng sở dĩ như thế là để thiên hạ
nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh. 4Chúng ta
phải thực hiện công trình của Đấng đã sai Thầy, khi trời còn sáng; đêm đến,
không ai có thể làm việc được. 5Bao lâu Thầy còn ở thế gian, Thầy là
ánh sáng thế gian."
6Nói
xong, Đức Giê-su nhổ nước miếng xuống đất, trộn thành bùn và xức vào mắt người
mù, 7rồi bảo anh ta: "Anh hãy đến hồ Si-lô-ác mà rửa"
(Si-lô-ác có nghĩa là: người được sai phái). Vậy anh ta đến rửa ở hồ, và khi về
thì nhìn thấy được.
8Các
người láng giềng và những kẻ trước kia thường thấy anh ta ăn xin mới nói:
"Hắn không phải là người vẫn ngồi ăn xin đó sao?" 9Có người
nói: "Chính hắn đó!" Kẻ khác lại rằng: "Không phải đâu! Nhưng là
một đứa nào giống hắn đó thôi!" Còn anh ta thì quả quyết: "Chính tôi
đây!" 10Người ta liền hỏi anh: "Vậy, làm sao mắt anh lại mở
ra được như thế?" 11Anh ta trả lời: "Người tên là Giê-su
đã trộn một chút bùn, xức vào mắt tôi, rồi bảo: "Anh hãy đến hồ Si-lô-ác
mà rửa. Tôi đã đi, đã rửa và tôi nhìn thấy." 12Họ lại hỏi anh:
"Ông ấy ở đâu?" Anh ta đáp: "Tôi không biết."
13Họ dẫn kẻ trước đây bị mù đến với những người Pha-ri-sêu. 14Nhưng
ngày Đức Giê-su trộn chút bùn và làm cho mắt anh ta mở ra lại là ngày sa-bát. 15Vậy,
các người Pha-ri-sêu hỏi thêm một lần nữa làm sao anh nhìn thấy được. Anh trả lời:
"Ông ấy lấy bùn thoa vào mắt tôi, tôi rửa và tôi nhìn thấy." 16Trong
nhóm Pha-ri-sêu, người thì nói: "Ông ta không thể là người của Thiên Chúa
được, vì không giữ ngày sa-bát"; kẻ thì bảo: "Một người tội lỗi sao
có thể làm được những dấu lạ như vậy?" Thế là họ đâm ra chia rẽ. 17Họ
lại hỏi người mù: "Còn anh, anh nghĩ gì về người đã mở mắt cho anh?"
Anh đáp: "Người là một vị ngôn sứ!"
18Người Do-thái không tin là trước đây anh bị mù mà nay nhìn thấy
được, nên đã gọi cha mẹ anh ta đến. 19Họ hỏi: "Anh này có phải
là con ông bà không? Ông bà nói là anh bị mù từ khi mới sinh, vậy sao bây giờ
anh lại nhìn thấy được?" 20Cha mẹ anh đáp: "Chúng tôi biết
nó là con chúng tôi, nó bị mù từ khi mới sinh. 21Còn bây giờ làm sao
nó thấy được, chúng tôi không biết, hoặc có ai đã mở mắt cho nó, chúng tôi cũng
chẳng hay. Xin các ông cứ hỏi nó; nó đã khôn lớn rồi, nó có thể tự khai được."
22Cha mẹ anh nói thế vì sợ người Do-thái. Thật vậy, người Do-thái đã
đồng lòng trục xuất khỏi hội đường kẻ nào dám tuyên xưng Đức Giê-su là Đấng Ki-tô.
23Vì thế, cha mẹ anh mới nói: "Nó đã khôn lớn rồi, xin các ông
cứ hỏi nó."
24Một lần nữa, họ gọi người trước đây bị mù đến và bảo: "Anh
hãy tôn vinh Thiên Chúa. Chúng ta đây, chúng ta biết ông ấy là người tội lỗi."
25Anh ta đáp: "Ông ấy có phải là người tội lỗi hay không, tôi
không biết. Tôi chỉ biết một điều: trước đây tôi bị mù mà nay tôi nhìn thấy được!"
26Họ mới nói với anh: "Ông ấy đã làm gì cho anh? Ông ấy đã mở mắt
cho anh thế nào?" 27Anh trả lời: "Tôi đã nói với các ông rồi
mà các ông vẫn không chịu nghe. Tại sao các ông còn muốn nghe lại chuyện đó nữa?
Hay các ông cũng muốn làm môn đệ ông ấy chăng?" 28Họ liền mắng
nhiếc anh: "Có mày mới là môn đệ của ông ấy; còn chúng ta, chúng ta là môn
đệ của ông Mô-sê. 29Chúng ta biết rằng Thiên Chúa đã nói với ông
Mô-sê; nhưng chúng ta không biết ông Giê-su ấy bởi đâu mà đến." 30Anh
đáp: "Kể cũng lạ thật! Các ông không biết ông ấy bởi đâu mà đến, thế mà
ông ấy lại là người đã mở mắt tôi! 31Chúng ta biết: Thiên Chúa không
nhậm lời những kẻ tội lỗi; còn ai kính sợ Thiên Chúa và làm theo ý của Người,
thì Người nhậm lời kẻ ấy. 32Xưa nay chưa hề nghe nói có ai đã mở mắt
cho người mù từ lúc mới sinh. 33Nếu không phải là người bởi Thiên
Chúa mà đến, thì ông ta đã chẳng làm được gì." 34Họ đối lại:
"Mày sinh ra tội lỗi ngập đầu, thế mà mày lại muốn làm thầy chúng ta ư?"
Rồi họ trục xuất anh.
35Đức Giê-su nghe nói họ đã trục xuất anh. Khi gặp lại anh, Người
hỏi: "Anh có tin vào Con Người không?" 36Anh đáp:
"Thưa Ngài, Đấng ấy là ai để tôi tin?" 37Đức Giê-su trả lời:
"Anh đã thấy Người. Chính Người đang nói với anh đây." 38Anh
nói: "Thưa Ngài, tôi tin." Rồi anh sấp mình xuống trước mặt Người.
39Đức Giê-su nói: "Tôi đến thế gian này chính là để xét xử:
cho người không xem thấy được thấy, và kẻ xem thấy lại nên đui mù!"
40Những người Pha-ri-sêu đang ở đó với Đức Giê-su nghe vậy, liền
lên tiếng: "Thế ra cả chúng tôi cũng đui mù hay sao?" 41Đức
Giê-su bảo họ: "Nếu các ông đui mù, thì các ông đã chẳng có tội. Nhưng giờ
đây các ông nói rằng: "Chúng tôi thấy", nên tội các ông vẫn còn!"
(Trích
Phúc âm Luca theo bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi ý cầu nguyện:
1.
Bài Phúc âm tuy dài nhưng không thể cắt ngắn được vì nơi đây chứa
đựng một điều rất đẹp về cái giá của đức tin.
Tôi có thể đọc lại trình thuật này.
Rõ ràng Gioan không có ý tường trình việc anh mù được Chúa Giêsu chữa
cho khỏi mù, một cách khôi hài. Gioan muốn
mượn câu chuyện của anh mù để nói về tiến trình phát triển của đức tin và cái
giá của đức tin.
2. Trong giờ cầu nguyện này tôi muốn ngắm nhìn tiến trình phát triển
đức tin của anh mù: Từ: tôi không biết ông ấy là ai, chỉ nghe đó là Đức Giêsu,
đến người ấy là một ngôn sứ, đến ông ấy phải là bởi Thiên Chúa, và cuối cùng
tin nhận và phủ phục trước Chúa Giêsu. Anh đã phải tranh đấu như thế nào để có
một đức tin như vậy?
3. Tôi
để ý hành trình đức tin của anh mù này, đầy cô đơn và thử thách. Chính cha mẹ
anh ta cũng không muốn hệ lụy. Anh bị
chính những người lãnh đạo giáo hội đuổi anh khỏi đền thờ. Tuy vậy, anh không nản lòng và vẫn quyết tin
vào Chúa, chỉ vì anh đã kinh nghiệm trực tiếp với Chúa Giêsu. Tôi có một kinh nghiệm riêng tư nào với Chúa Giêsu
không? Nếu không, chắc chắn tôi không đứng
vững được trước cô đơn và bách hại. Tôi
có thể kinh nghiệm Ngài ngay trong giờ cầu nguyện này. Hãy nói chuyện với Chúa Giêsu. Tôi cần đi vào tương quan riêng với Chúa Giêsu,
chứ không thể chỉ tin ở một mớ giáo lý, đọc ba câu kinh sáng tối cho qua, đi lễ
một cách miễn cưỡng vật vờ.
Phạm Đức Hạnh, SJ