Gioan 4:5-15, 19b-26, 39a, 40-42
5Vậy, Người đến một thành xứ Sa-ma-ri, tên là
Xy-kha, gần thửa đất ông Gia-cóp đã cho con là ông Giu-se. 6Ở đấy, có
giếng của ông Gia-cóp. Người đi đường mỏi mệt, nên ngồi ngay xuống bờ giếng.
Lúc đó vào khoảng mười hai giờ trưa. 7Có một người phụ nữ Sa-ma-ri đến lấy nước.
Đức Giê-su nói với người ấy: "Chị cho tôi xin chút nước uống!" 8Lúc
đó, các môn đệ của Người đã vào thành mua thức ăn. 9Người phụ nữ Sa-ma-ri
liền nói: "Ông là người Do-thái, mà lại xin tôi, một phụ nữ Sa-ma-ri, cho
ông nước uống sao?" Quả thế, người Do-thái không được giao thiệp với người
Sa-ma-ri. 10Đức Giê-su trả lời: "Nếu chị nhận ra ân huệ Thiên Chúa
ban, và ai là người nói với chị: "Cho tôi chút nước uống", thì hẳn
chị đã xin, và người ấy đã ban cho chị nước hằng sống." 11Chị
ấy nói: "Thưa ông, ông không có gầu, mà giếng lại sâu. Vậy ông lấy đâu ra
nước hằng sống ? 12Chẳng lẽ ông lớn hơn tổ phụ chúng tôi là Gia-cóp, người
đã cho chúng tôi giếng này? Chính Người đã uống nước giếng này, cả con cháu và
đàn gia súc của Người cũng vậy." 13Đức Giê-su trả lời: "Ai uống
nước này, sẽ lại khát. 14Còn ai uống nước tôi cho, sẽ không bao giờ khát
nữa. Và nước tôi cho sẽ trở thành nơi người ấy một mạch nước vọt lên, đem lại
sự sống đời đời." 15 Người phụ nữ nói với Đức Giê-su: "Thưa ông,
xin ông cho tôi thứ nước ấy, để tôi hết khát và khỏi phải đến đây lấy
nước."
19 Người phụ nữ nói với Người: "Thưa
ông, tôi thấy ông thật là một ngôn sứ... 20Cha ông chúng tôi đã thờ phượng
Thiên Chúa trên núi này; còn các ông lại bảo: Giê-ru-sa-lem mới chính là nơi
phải thờ phượng Thiên Chúa." 21Đức Giê-su phán: "Này chị, hãy
tin tôi: đã đến giờ các người sẽ thờ phượng Chúa Cha, không phải trên núi này
hay tại Giê-ru-sa-lem. 22Các người thờ Đấng các người không biết; còn
chúng tôi thờ Đấng chúng tôi biết, vì ơn cứu độ phát xuất từ dân Do-thái. 23Nhưng
giờ đã đến - và chính là lúc này đây - giờ những người thờ phượng đích thực sẽ
thờ phượng Chúa Cha trong thần khí và sự thật, vì Chúa Cha tìm kiếm những ai
thờ phượng Người như thế. 24Thiên Chúa là thần khí, và những kẻ thờ phượng
Người phải thờ phượng trong thần khí và sự thật." 25Người phụ
nữ thưa: "Tôi biết Đấng Mê-si-a, gọi là Đức Ki-tô, sẽ đến. Khi Người đến,
Người sẽ loan báo cho chúng tôi mọi sự." 26Đức Giê-su nói: "Đấng
ấy chính là tôi, người đang nói với chị đây."
39 Có nhiều người Sa-ma-ri trong thành đó
đã tin vào Đức Giê-su, vì lời người phụ nữ làm chứng: ông ấy nói với tôi mọi
việc tôi đã làm. 40Vậy, khi đến gặp Người, dân Sa-ma-ri xin Người ở lại
với họ, và Người đã ở lại đó hai ngày. 41Số người tin vì lời Đức Giê-su
nói còn đông hơn nữa. 42Họ bảo người phụ nữ: "Không còn phải vì lời
chị kể mà chúng tôi tin. Quả thật, chính chúng tôi đã nghe và biết rằng Người
thật là Đấng cứu độ trần gian."
(Trích
Phúc âm Gioan theo bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ http://kinhthanhvn.net/tin-mung-gio-an-nhom-phien-dich-cgkpv/)
Gợi ý cầu nguyện:
1.
Bài Phúc âm trên chỉ là trích đoạn trong một bài dài của Chúa nhật
III Mùa Chay. Nếu quý vị có giờ có thể đọc
nguyên bài dài sẽ nhận thấy nhiều nét đẹp trong trình thuật này.
2.
Đây là một cuộc đối thoại rất đặc biệt trong Phúc âm Gioan mà từ
thời gian đầu của Giáo hội cho đến nay, Giáo hội luôn dùng bài này trong các
giáo xứ có người dự tòng. Nếu để ý, tôi
có thể thấy, cuộc đối thoại giữa người đàn bà và Chúa Giêsu tiến triển như một
tiến trình phát triển đức tin. Bà gọi Chúa
Giêsu bằng các danh xưng khác nhau từ xa lạ đến gần, từ khinh thường đến tôn thờ--Mới
đầu chỉ là người Do-thái (xa lạ và thù địch đối với bà là người Samari), sau là
một ngôn sứ và cuối cùng là Mê-si-a. Tôi
có thể nhập cuộc với bà trong giờ cầu nguyện này chăng? Tôi có thể nói gì với Chúa về cách tôn thờ
Thiên Chúa trong hoàn cảnh của tôi hôm nay?
Xin Ngài giúp tôi càng ngày càng trở nên gắn bó mật thiết với Chúa Giêsu
hơn.
3.
Bài phúc âm kết thúc bằng một câu thật hay: “Họ bảo người phụ nữ:
‘Không còn phải vì lời chị kể mà chúng tôi tin. Quả thật, chính chúng tôi đã
nghe và biết rằng Người thật là Đấng cứu độ trần gian.’” Đức tin là phải lớn lên như thế. Không thể dựa dẫm mãi, vì bố mẹ tôi rửa tội
cho tôi nên tôi vẫn còn tin, vẫn còn giữ đạo.
Không thể như vậy được, mà phải nói: “Không phải vì cha mẹ tôi đã rửa tội
cho tôi nên tôi tin nữa, mà vì chính tôi đã có kinh nghiệm riêng với Chúa. Chính tôi đã gặp Ngài và tôi sống đức tin bằng
cả niềm xác tín của tôi.” Tôi có thể nói
chuyện và gặp gỡ Chúa Giêsu thường xuyên để xây đắp tình thân với Ngài mỗi ngày
mạnh mẽ hơn chăng?
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment