1 Có bảy anh em bị bắt cùng với bà mẹ. Vua
An-ti-ô-khô cho lấy roi và gân bò mà đánh họ, để bắt họ ăn thịt heo là thức ăn
luật Mô-sê cấm… 20 Bà mẹ là người rất mực xứng đáng cho ta khâm
phục và kính cẩn ghi nhớ. Bà thấy bảy người con trai phải chết nội trong có một
ngày, thế mà bà vẫn can đảm chịu đựng nhờ niềm trông cậy bà đặt nơi Đức Chúa.21 Bà
dùng tiếng mẹ đẻ mà khuyến khích từng người một, lòng bà đầy tâm tình cao
thượng; lời lẽ của bà tuy là của một người phụ nữ, nhưng lại sôi sục một chí
khí nam nhi; bà nói với các con:22 "Mẹ không rõ các con đã
thành hình trong lòng mẹ thế nào. Không phải mẹ ban cho các con hơi thở và sự
sống. Cũng không phải mẹ sắp đặt các phần cơ thể cho mỗi người trong các con.23 Chính
Đấng Tạo Hoá càn khôn đã nắn đúc nên loài người, và đã sáng tạo nguồn gốc muôn
loài. Chính Người do lòng thương xót, cũng sẽ trả lại cho các con hơi thở và sự
sống, bởi vì bây giờ các con trọng Luật Lệ của Người hơn bản thân mình."24 Vua
An-ti-ô-khô cho là người mẹ sỉ nhục mình nhưng vẫn khinh thường những lời mạt
sát đó. Bởi vậy chẳng những vua khuyên người con trai út còn sống sót, mà lại
thề hứa làm cho anh được giàu sang hạnh phúc, nếu anh bỏ tục lệ của tổ tiên.
Ngoài ra, vua còn coi anh là bạn hữu và trao cho anh những chức vụ quan trọng.25 Nhưng
vì người thiếu niên không thèm để ý gì tới, nên vua mới cho gọi bà mẹ đến và
nhờ bà khuyên nhủ hầu cứu mạng cho anh.26 Vua phải mất nhiều
lời bà mới bằng lòng thuyết phục người con.27 Nghiêng mình về
phía anh, bà chế nhạo tên bạo chúa và dùng tiếng mẹ đẻ nói với anh những lời
sau đây: "Con ơi, con hãy thương mẹ: chín tháng cưu mang, ba năm bú mớm,
mẹ đã nuôi nấng dạy dỗ con đến ngần này tuổi đầu.28 Mẹ xin con
hãy nhìn xem trời đất và muôn loài trong đó, mà nhận biết rằng Thiên Chúa đã
làm nên tất cả từ hư vô, và loài người cũng được tạo thành như vậy.29 Con
đừng sợ tên đao phủ này; nhưng hãy tỏ ra xứng đáng với các anh con, mà chấp
nhận cái chết, để đến ngày Chúa thương xót, Người sẽ trả con và các anh con cho
mẹ."30 Bà vừa dứt lời thì người thiếu niên nói: "Các
người còn chờ đợi gì nữa, tôi chẳng nghe theo lệnh vua đâu, nhưng tôi chỉ vâng
theo lệnh của Lề Luật Thiên Chúa đã ban cho cha ông chúng tôi qua ông Mô-sê.31 Còn
vua đã bày ra đủ thứ trò độc ác để hại người Híp-ri; vua sẽ chẳng thoát khỏi
bàn tay Thiên Chúa.”
(Trích Sách Macabê II bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng
Vụ từ http://www.conggiaovietnam.net/kinhthanh/cuuuoc.htm)
Gợi ý
cầu nguyện
1.
Bài đọc
hôm nay là một trong những câu chuyện về bách hại tôn giáo trong lịch sử
Do-thái giáo. Ở đó, tôi đọc thấy sự dũng
cảm của bảy mẹ con người Do-thái, can đảm sống đúng với giáo lý của họ, dù có
phải chết. Điều này cho thấy, họ là những
người sống có mục đích, có lý tưởng. Họ
đã không để cho bất cứ ai, bất quyền lực nào, hoặc bất cứ cái gì có thể lay
chuyển đời sống lý tưởng của họ. Đời sống
dũng cảm của họ có thể gợi nhớ trong tôi câu nói của Friedrich Wilhelm
Nietzsche (1844-1900), một triết gia lừng danh người Đức, từng nói: “Người nào có lý do để sống thì có thể tồn tại
trong mọi nghịch cảnh.” Giờ cầu nguyện
này tôi muốn tự hỏi: Tôi đang sống có mục
đích không? Mục đích hay lý tưởng sống của
tôi là gì? Cái gì đang điều khiển cuộc sống
của tôi? Danh vọng, tiền bạc, đam mê, vật
chất, hay niềm tin vào Thiên Chúa?
2.
Điểm
rất đẹp trong bài đọc hôm nay đó là, đời sống gương mẫu và sự dạy bảo khôn
ngoan của người mẹ dành cho con cái. Điều
này nói gì với tôi là những người làm cha làm mẹ, tôi đã dạy con cái sống đức
tin như thế nào? Có phải tôi chỉ dạy con
cái đi lễ, cầu kinh trong nhà thờ, còn đời sống bổn phận và trách nhiệm với công
bằng xã hội của một công dân, tôi đã thờ ơ, thậm chí không sống, hoặc đã dạy
sai? Tôi đã dạy con cái sống đức tin như
thế nào trước bạo quyền? Là con cái tôi
đã thụ hưởng đức tin từ ai? Tôi cầu nguyện
cho người đã dẫn tôi đến con đường đức tin hôm nay chăng? Đức tin đó bây giờ đã lớn mạnh như thế nào và
đang giúp gì cho cuộc sống hiện tại của tôi và mọi người xung quanh? Tôi đọc lại câu chuyện trên và có thể noi chuyện
với người mẹ của bảy người con này, nhờ vậy tôi học được sống như thế nào là có
mục đích và lý tưởng.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment