Friday, February 2, 2024

Thứ Bảy – Tuần IV Thường Niên – Năm B – 3-2-2024

Thu Bay IV TN

Mác-cô 6:30-34

30Khi ấy, các Tông Đồ tụ họp chung quanh Đức Giê-su, và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy. 31 Người bảo các ông: “Anh em hãy lánh riêng ra, đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút.”  Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa. 32 Vậy, thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang vắng. 33 Thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên từ khắp các thành, họ cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài. 34 Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt.  Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.

(Trích Phúc âm Mác-cô, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ  https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)

Gợi ý cầu nguyện

1.     Bài đọc hôm nay có thể dẫn tôi đến những gì rất thật và gần gũi với đời sống thường nhật của tôi.  Trước hết, sau khi các môn đệ trở về từ sứ vụ, kể cho Chúa Giêsu nghe tất cả những gì họ đã làm, Ngài lắng nghe họ và khuyên họ tìm một nơi thanh vắng để nghỉ ngơi.  Lời khuyên này có thể làm cho các môn đệ cảm thấy rất vui và nhẹ người, vì sao Chúa Giêsu hiểu và thông cảm với những mệt mỏi của họ đến vậy!  Tôi có cảm thấy lời khuyên của Chúa Giêsu dành cho các môn đệ năm xưa cũng là dành cho tôi hôm nay?  Mỗi ngày sống của tôi hiện nay như thế nào?  Tôi bận rộn tối tăm mặt mũi cho những chuyện gì trong ngày?  Giờ cầu nguyện này có thể là một không gian tĩnh lặng và một khoảnh khắc thư giãn để tôi được thật sự nghỉ ngơi trong Chúa chăng?  Hãy cho phép mình được nghỉ ngơi và cảm nghiệm sự chăm sóc của Chúa đang dành cho tôi: “Anh em hãy lánh riêng ra, đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút.”

2.     Mặc dù Chúa Giêsu nói các môn đệ hãy tìm nơi thanh vắng để nghỉ ngơi và Ngài cũng cần nghỉ ngơi nữa, nên họ đã lên thuyền mà đi đến một nơi thanh vắng để nghỉ; ấy thế, dân chúng đã đoán trước được nơi các ngài định đến nên đã đến đó trước các ngài, khiến các ngài chẳng thể nào nghỉ ngơi được.  Chúa Giêsu thấy thế, Ngài lại bắt đầu dạy dỗ và chữa lành cho họ.  Chi tiết này cho tôi thấy dân chúng rất đói khát tình thương và sự chữa lành.  Một sự đói khát rất lớn mà dường như các tư tế của đền thờ và giáo hội của họ đã không thể đáp ứng nổi.  Tôi có cảm thấy con người ngày nay, cụ thể là trong cộng đoàn của tôi, gia đình của tôi cũng vẫn đang đói khát tình thương, sự chữa lành, niềm hy vọng, sự tha thứ, sự lắng nghe, sự cảm thông…?  Giáo hội của tôi đã đáp ứng cho những đói khát của dân chúng như thế nào?  Cụ thể cộng đoàn của tôi có đang đáp ứng được những khát khao trong cộng đoàn?  Hoặc, chính tôi có đang đáp ứng cho những khát khao của những người quanh tôi?  Tôi dành cả thời gian còn lại của giờ cầu nguyện này, chiêm ngắm Chúa Giêsu, chiêm ngắm tình thương, lòng bao dung của Ngài, sẵn sàng cung ứng cho mọi người, và rồi tôi cũng bắt chước, làm y như Ngài sau giờ cầu nguyện này.      

Phạm Đức Hạnh, SJ

0 comments:

Post a Comment