Mác-cô 10:35-42
32Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ đang trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Người dẫn đầu các ông. Các ông kinh hoàng, còn những kẻ theo sau cũng sợ hãi. Người lại kéo riêng Nhóm Mười Hai ra, và bắt đầu nói với các ông về những điều sắp xảy đến cho mình: 33“Này chúng ta lên Giê-ru-sa-lem, và Con Người sẽ bị nộp cho các thượng tế và kinh sư. Họ sẽ lên án xử tử Người, và sẽ nộp Người cho dân ngoại. 34 Họ sẽ nhạo báng Người, khạc nhổ vào Người, họ sẽ đánh đòn và giết chết Người. Ba ngày sau, Người sẽ sống lại.” 35 Hai người con ông Dê-bê-đê là Gia-cô-bê và Gio-an đến gần Đức Giê-su và nói: “Thưa Thầy, chúng con muốn Thầy thực hiện cho chúng con điều chúng con sắp xin đây.” 36 Người hỏi: “Các anh muốn Thầy thực hiện cho các anh điều gì?” 37 Các ông thưa: “Xin cho hai anh em chúng con, một người được ngồi bên hữu, một người được ngồi bên tả Thầy, khi Thầy được vinh quang.” 38 Đức Giê-su bảo: “Các anh không biết các anh xin gì! Các anh có uống nổi chén Thầy sắp uống, hay chịu được phép rửa Thầy sắp chịu không?” 39 Các ông đáp: “Thưa được.” Đức Giê-su bảo: “Chén Thầy sắp uống, anh em cũng sẽ uống; phép rửa Thầy sắp chịu, anh em cũng sẽ chịu. 40 Còn việc ngồi bên hữu hay bên tả Thầy, thì Thầy không có quyền cho, nhưng Thiên Chúa đã chuẩn bị cho ai thì kẻ ấy mới được.” 41 Nghe vậy, mười môn đệ kia đâm ra tức tối với ông Gia-cô-bê và ông Gio-an. 42 Đức Giê-su gọi các ông lại và nói: “Anh em biết, những người được coi là thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân. 43 Nhưng giữa anh em thì không được như vậy: ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em; 44ai muốn làm đầu anh em, thì phải làm đầy tớ mọi người. 45 Vì Con Người đến, không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ, và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người.”
(Trích Phúc âm Mác-cô, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Bản năng tự nhiên của con người là muốn được yên tâm, muốn biết rằng những nỗ lực mình bỏ ra sẽ không vô ích. Người ta luôn muốn biết rằng mình sẽ đạt được kết quả gì đó! Trong công việc, người ta đặt ra các mục tiêu, chỉ tiêu và chỉ số. Chúa Giêsu yêu cầu tôi đặt niềm tin vào Ngài, vào Thiên Chúa, chứ không phải vào những gì thuộc về trần thế. Điều gì đang ngăn cản tôi đặt niềm tin nơi Chúa? Chúa Giêsu nói: “Các con không biết các con đang xin gì”. Đã bao nhiêu lần, khi tôi đặt ra mục tiêu cho mình, tôi vẫn chưa nhìn thấy bức tranh toàn cảnh? Tôi có thể dành ra đôi phút, hình dung mình ở vị trí của Gia-cô-bê và Gioan? Nếu tôi biết tôi thực sự đang xin gì, tôi vẫn sẽ hỏi câu hỏi đó chứ?
2. Tôi đọc lại bài đọc trên một hoặc nhiều lần nữa và tiếp tục hình dung mình là Gia-cô- bê và Gioan. Các môn đệ khác nhìn tôi và phản ứng thế nào với những gì tôi đang nói? Chúa Giêsu phản ứng thế nào? Ngài nói những lời này với tôi như thế nào và tất cả những điều này khiến tôi cảm thấy thế nào? Hãy cùng suy niệm với câu nói của Thánh Oscar Romero: Chúng ta là “tiên tri về một tương lai không phải của chính chúng ta” và “chúng ta là những người phục vụ, không phải là người xây dựng bậc thầy”. Tôi cảm thấy thế nào khi ở vị trí phục vụ, hoặc được yêu cầu phục vụ mà không biết được toàn cảnh? Bây giờ tôi có thể nói chuyện với Chúa về điều này không?
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment