Tông Đồ Công Vụ 9:1-20
1 Ông Sao-lô vẫn
còn hằm hằm đe doạ giết các môn đệ Chúa, nên đã tới gặp thượng tế2 xin
thư giới thiệu đến các hội đường ở Đa-mát, để nếu thấy những người theo Đạo,
bất luận đàn ông hay đàn bà, thì bắt trói giải về Giê-ru-sa-lem.
3Vậy đang khi ông đi
đường và đến gần Đa-mát, thì bỗng nhiên có một luồng ánh sáng từ trời chiếu
xuống bao phủ lấy ông.4 Ông ngã xuống đất và nghe có tiếng nói
với ông: "Sa-un, Sa-un, tại sao ngươi bắt bớ Ta?"5 Ông
nói: "Thưa Ngài, Ngài là ai?" Người đáp: "Ta là Giê-su mà ngươi
đang bắt bớ.6 Nhưng ngươi hãy đứng dậy, vào thành, và người ta
sẽ nói cho ngươi biết ngươi phải làm gì."7 Những người
cùng đi với ông dừng lại, sững sờ: họ nghe có tiếng nói, nhưng không trông thấy
ai.8 Ông Sao-lô từ dưới đất đứng dậy, mắt thì mở nhưng không
thấy gì. Người ta phải cầm tay dắt ông vào Đa-mát.9 Suốt ba
ngày, ông không nhìn thấy, cũng chẳng ăn, chẳng uống.
10 Bấy giờ ở Đa-mát
có một môn đệ tên là Kha-na-ni-a. Trong một thị kiến, Chúa phán với ông:
"Kha-na-ni-a!" Ông thưa: "Dạ, lạy Chúa, con đây."11 Chúa
bảo ông: "Đứng lên, đi tới phố gọi là Phố Thẳng, đến nhà Giu-đa tìm một
người tên là Sao-lô quê ở Tác-xô: người ấy đang cầu nguyện12 và
thấy một người tên là Kha-na-ni-a đi vào, đặt tay trên mình để làm cho mình lại
thấy được."13 Ông Kha-na-ni-a thưa: "Lạy Chúa, con đã
nghe lắm kẻ nói về người ấy, về tất cả những điều ác người ấy đã làm cho dân
thánh Chúa tại Giê-ru-sa-lem.14 Còn ở đây, người ấy được các
thượng tế cho quyền bắt trói tất cả những ai kêu cầu danh Chúa."15 Nhưng
Chúa phán với ông: "Cứ đi, vì người ấy là lợi khí Ta chọn để mang danh Ta
đến trước mặt các dân ngoại, các vua chúa và con cái Ít-ra-en.16 Thật
vậy, chính Ta sẽ chỉ cho người ấy thấy tất cả những đau khổ người ấy phải chịu
vì danh Ta."17 Ông Kha-na-ni-a liền đi; ông vào nhà, đặt
tay trên ông Sao-lô và nói: "Anh Sa-un, Chúa đã sai tôi đến đây, Người là
Đức Giê-su, Đấng đã hiện ra với anh trên đường anh tới đây. Người sai tôi đến
để anh lại thấy được và để anh được đầy Thánh Thần."18 Lập
tức có những cái gì như vảy bong ra khỏi mắt ông Sao-lô, và ông lại thấy được.
Ông đứng dậy và chịu phép rửa.19 Rồi ông ăn và khoẻ lại.20 Lập
tức ông bắt đầu rao giảng Đức Giê-su trong các hội đường, rằng Người là Con
Thiên Chúa.
(Trích Tông Đồ
Công Vụ bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ
từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi ý cầu nguyện:
1. Trang nhật ký truyền
giáo của Giáo hội sơ khai hôm nay nói về cuộc đổi đời của Sao-lô (Phao-lô), một
người rất tự hào về đời sống đức tin của mình.
Ông cho rằng những gì ông làm đều đúng, khi bắt bớ những người theo Chúa
Giêsu. Nhưng khi đang rất tự hào làm
điều này, Chúa Giêsu đã hiện ra với ông, khiến ông choáng váng và té ngã. Có lẽ không bao giờ tôi có những cuộc té ngựa
như Sao-lô, nhưng chắc chắn tôi đã hoặc sẽ bị nhiều cuộc té ngã khác tương tự như: Cứ tưởng tôi có tiền, bằng cấp, sức khỏe là tôi làm chủ tất cả, hiểu biết tất cả và không bao giờ chết, thế rồi bệnh tật, thất nghiệp, bể nợ, thi rớt, khủng hoảng ơn gọi, gia đình đổ bể,
người thân qua đời…xảy đến! Có lẽ trong những
lúc “té ngựa” này tôi đã từng hỏi và trách: Nếu Chúa yêu tôi, tại sao Chúa lại
để chuyện này xảy ra? Con cũng đạo đức
lắm, tại sao Chúa không cho con điều này, điều nọ?, và nhiều câu hỏi tại sao
khác. Có lẽ câu hỏi đúng nhất trong mọi
hoàn cảnh đó là: Biến cố này có ý nghĩa gì?
Chúa muốn nói gì với tôi qua biến cố này? Chúa muốn con làm gì trong lúc này? Có điều gì tôi muốn hỏi Chúa, hay trách Ngài
về những biến cố trong đời không? Tôi
muốn mạnh dạn hỏi hoặc trách, rồi để ý Ngài sẽ nói gì với tôi.
2. Sau khi đã được sáng
mắt, Sao-lô đã mạnh dạn lên đường loan báo Đức Giêsu là Con Thiên Chúa, một
điều mà trước đó ông hoàn toàn không tin và sẵn sàng bắt bỏ tù tất cả những ai
nói Đức Giêsu là Con Thiên Chúa. Sao-lô
không một chút mặc cảm, nhưng mở lòng để Chúa bắt đầu dùng ông cho ước mơ của
Ngài. Tôi dám tin, Chúa có thể dùng tôi
cho những chương trình của Ngài, dù tôi có tội lỗi, thất học, kém tài, hoặc tật
nguyền? Hãy tin và mở lòng cho Ngài mượn
cuộc đời tôi, chắc chắn nó sẽ nở hoa và trở nên phi thường.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment