Mát-thêu 2:13-18
13 Khi các nhà chiêm tinh đã ra về, thì sứ thần Chúa hiện
ra báo mộng cho ông Giu-se rằng: "Này ông, dậy đem Hài Nhi và mẹ Người
trốn sang Ai-cập, và cứ ở đó cho đến khi tôi báo lại, vì vua Hê-rô-đê sắp tìm
giết Hài Nhi đấy!"14 Ông Giu-se liền trỗi dậy, và đang
đêm, đưa Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Ai-cập.15 Ông ở đó cho
đến khi vua Hê-rô-đê băng hà, để ứng nghiệm lời Chúa phán xưa qua miệng ngôn
sứ: Ta đã gọi con Ta ra khỏi Ai-cập.16 Bấy giờ vua Hê-rô-đê
thấy mình bị các nhà chiêm tinh đánh lừa, thì đùng đùng nổi giận, nên sai người
đi giết tất cả các con trẻ ở Bê-lem và toàn vùng lân cận, từ hai tuổi trở
xuống, tính theo ngày tháng ông đã hỏi cặn kẽ các nhà chiêm tinh.17 Thế
là ứng nghiệm lời ngôn sứ Giê-rê-mi-a:18 "Ở Ra-ma, vẳng
nghe tiếng khóc than rền rĩ: tiếng bà Ra-khen khóc thương con mình và không
chịu để cho người ta an ủi, vì chúng không còn nữa.
(Trích Phúc âm Mát-thêu
bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi ý cầu nguyện:
1.
Biến cố Chúa giáng sinh
phải là một niềm vui cho toàn thể nhân loại, nhưng nhân loại luôn có những con
người chối từ và mọi người luôn có những lúc chối từ Thiên Chúa. Với Hê-rô-đê, đại diện cho sự ác, ông ta cảm
thấy sự hiện của Chúa là một đe dọa. Đối
với tôi thì sao, Chúa giáng sinh là một ân huệ lớn hay là một sự phiền hà? Phải chăng biết Chúa tôi lại phải đi lễ, phải
đọc kinh, phải sống lương thiện, phải ăn ngay ở lành, phải sống quảng đại, nói chung Chúa phải là ưu
tiên hàng đầu trong đời sống mỗi ngày của tôi, trong mọi chọn lựa của cuộc sống? Hay biết Chúa là một hạnh phúc lớn nhất của
cuộc đời mà thiếu Ngài cuộc đời này mất tất cả mọi ý nghĩa, là một cuộc tình mà
tôi đánh đổi bằng mọi giá, tìm mọi cách, tận dụng mọi phút giây để gặp Ngài, người
yêu của tôi? Giờ cầu nguyện này là một
cơ hội để tôi đối diện với lòng mình và trả lời với Chúa cho những câu hỏi
này.
2.
Hê-rô-đê “giận cá chém
thớt.” Vì lợi ích của ông ta mà ông đã tìm cách giết Chúa Hài Nhi, thế là Ngài phải trốn qua nước khác, Ngài trở thành thuyền nhân tị nạn. Nhưng vì không giết được Chúa Hài Nhi, Hê-rô-đê đã sẵn sàng
giết tất cả các trẻ vô tội khác. Nhưng lời Chúa
không chỉ kể về một Hê-rô-đê ngày xưa, nhưng thật sự muốn nói đến những Hê-rô-đê
ngày nay. Hê-rô-đê đó có thể là chính
tôi hôm nay, khi vì ích kỷ, vị lợi ích của tôi, tôi cũng chém thớt rất bạo tàn
như Hê-rô-đê xưa vậy, bằng cách làm ngơ trước những bất công trong xã hội, bịt mắt
và bịt tai trước những tiếng kêu cứu của người nghèo, tiếng khóc của thai nhi,
tiếng kêu gào của kẻ bị áp bức, những người di dân và tị nạn đang bị bứng ra khỏi đất sống và quyền làm người của họ. Bởi, tôi lý luận, nếu có thêm một miệng ăn
là thêm nhiều phiền toái cho tôi, gia đình tôi, xã hội tôi, là cướp mất công ăn việc làm…, đủ
mọi lý do để tôi chém thớt như một tên bạo chúa, giết người không gớm tay. Tôi muốn đọc lại lời Chúa trên để một lần nữa
trả lời với Chúa, tôi đang là Hê-rô-đê hay là ai?
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment