Friday, October 4, 2024

Thứ Bảy Tuần XXVI Thường Niên – Năm B – 5-10-2024

Thu Bay XXVI TN

Luca 10:17-21, 23-24

17Khi ấy, Nhóm Bảy Mươi Hai trở về, hớn hở nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, nghe đến danh Thầy, cả ma quỷ cũng phải khuất phục chúng con.” 18 Đức Giê-su bảo các ông: “Thầy đã thấy Xa-tan như một tia chớp từ trời sa xuống. 19 Đây, Thầy đã ban cho anh em quyền năng để đạp lên rắn rết, bọ cạp và mọi thế lực Kẻ Thù, mà chẳng có gì làm hại được anh em. 20 Tuy nhiên, anh em chớ mừng vì quỷ thần phải khuất phục anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được ghi trên trời.” 21 Ngay giờ ấy, được Thánh Thần tác động, Đức Giê-su hớn hở vui mừng và nói: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn.  Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha…”

23Rồi Đức Giê-su quay lại với các môn đệ và bảo riêng: “Phúc thay mắt nào được thấy điều anh em thấy! 24 Quả vậy, Thầy bảo cho anh em biết: nhiều ngôn sứ và nhiều vua chúa đã muốn thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, muốn nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe.”

(Trích Phúc âm Luca, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ  https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading) 

Gợi ý cầu nguyện

1.     Bài đọc hôm nay là một tường thuật về việc bảy mươi hai môn đệ trở về từ sứ vụ Chúa Giêsu đã sai họ đi, và họ trở về trong hớn hở vui mừng.  Mỗi một ngày thức dậy, dù là với công việc nào, tôi có cảm thấy Chúa cũng sai tôi đi sứ vụ trong mỗi ngày mới của cuộc đời tôi?  Mỗi hôm chiều về, đặc biệt hôm qua hay hôm nay, tôi trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả, hết mình, lòng tôi có vui mừng hoan ca?  Ngày hôm nay tôi đã làm gì, tuần lễ này tôi đã làm gì?  Tôi đã đem bình an, sự giải thoát và chữa lành đến với những nơi và những người tôi gặp gỡ?  Tôi muốn nói gì với Chúa Giêsu sau một tuần, một ngày sứ vụ?    

2.     Bài đọc hôm nay mô tả, các môn đệ hớn hở vui mừng và cả Chúa Giêsu cũng rất vui mừng.  Ngài cất lời tạ ơn Chúa Cha và Ngài nói chuyện với các môn đệ trong niềm vui.  Ngài nói với Chúa Cha: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn.”  Điều Chúa Cha mạc khải ở đây chính là sự nhận biết Thiên Chúa, mà chỉ những tâm hồn đơn sơ bé mọn mới được ơn này.  Nhờ sự mạc khải này mà họ nhận biết được sự hiện diện của Chúa ở khắp nơi, mà những người thông minh cao ngạo không thể có.  Tôi có cảm thấy đây là một ơn huệ thật lớn mà Chúa đã cho tôi, để tôi nhận biết Thiên Chúa toàn năng, chân thật và hằng hữu?  Tôi muốn nói gì về sự ưu đãi này?  Rồi Chúa Giêsu nói riêng với các môn đệ: “Phúc thay mắt nào được thấy điều anh em thấy!  Quả vậy, Thầy bảo cho anh em biết: nhiều ngôn sứ và nhiều vua chúa đã muốn thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, muốn nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe.”  Tôi được nhận biết Thiên Chúa là Đấng chân thật, hằng hữu và tạo dựng nên cả đất trời này, tạo dựng muôn loài; Đấng ấy đã làm người, chết cho tôi, sống lại và vẫn hiện diện bên tôi mỗi ngày tôi được rước Ngài vào trong tâm hồn, trong mọi Thánh lễ.  Tôi có thấy đây là một điều hãnh diện và biết ơn?  Tôi dâng lời cảm tạ Thiên Chúa trong những giây phút còn lại của giờ cầu nguyện này.

Phạm Đức Hạnh, SJ

0 comments:

Post a Comment