Luca
24:35-48
35Khi ấy, hai môn đệ từ Em-mau trở về, thuật lại những gì đã xảy ra dọc
đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh. 36 Các
ông còn đang nói, thì chính Đức Giê-su đứng giữa các ông và bảo: “Bình an cho
anh em!” 37 Các ông kinh hồn bạt vía, tưởng là thấy
ma. 38 Nhưng Người nói: “Sao lại hoảng hốt? Sao lòng anh em còn ngờ vực? 39 Nhìn
chân tay Thầy coi, chính Thầy đây mà! Cứ
rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em thấy Thầy có đây?” 40 Nói
xong, Người đưa tay chân ra cho các ông xem. 41 Các ông
còn chưa tin vì mừng quá, và còn đang ngỡ ngàng, thì Người hỏi: “Ở đây anh em
có gì ăn không?” 42 Các ông đưa cho Người một khúc cá
nướng. 43 Người cầm lấy và ăn trước mặt các ông. 44 Rồi
Người bảo: “Khi còn ở với anh em, Thầy đã từng nói với anh em rằng tất cả những
gì sách Luật Mô-sê, các sách Ngôn Sứ và các Thánh Vịnh đã chép về Thầy đều phải
được ứng nghiệm.” 45 Bấy giờ Người mở trí cho các ông hiểu
Kinh Thánh 46và Người nói: “Có lời Kinh Thánh chép rằng: Đấng
Ki-tô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi chết sống lại; 47phải
nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giê-ru-sa-lem, kêu gọi họ
sám hối để được ơn tha tội. 48 Chính anh em là chứng nhân
về những điều này.”
(Trích
Phúc âm Luca, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay bắt đầu với việc hai môn đệ trên đường Emmau đã gặp Chúa Giêsu
Phục Sinh và họ đã trở về Giêrusalem ngay trong đêm tối để báo cho mọi người
tin vui. Tôi nghĩ họ có thể đã nói gì
khi “kể chuyện xảy ra trên đường”? Tôi
hình dung họ giải thích những sự kiện đáng chú ý như thế nào? Họ đang thao thao bất tuyệt kể cho các môn đệ
khác, bỗng dưng Chúa Giêsu hiện đến với mọi người, nhưng họ lại tưởng là ma. Tôi có thể hiểu được điều gì có thể đã xảy ra
bên trong họ vào thời điểm này không? Hãy
dành một chút thời gian để suy ngẫm xem, tôi sẽ thực sự cảm thấy thế nào khi ở
đó, gặp lại Chúa Giêsu, người thầy và người bạn của mình, người mà tôi đã thấy
chết cách đó không lâu và được đặt trong một ngôi mộ…
2.
Bây giờ tôi đọc lại bài đọc trên một hoặc nhiều lần nữa và để ý xem điều
gì thực sự gây ấn tượng với tôi lần này… “Chính anh em là nhân chứng của những
điều này”. Làm thế nào tôi có thể là
nhân chứng cho những điều này? Tôi có
thể chia sẻ tất cả những điều này với ai hôm nay? Hãy dành chút thời gian để làm chứng cho Chúa…
Tôi kết thúc giờ cầu nguyện này bằng bài hát, “Khúc Ca Khải Hoàn,” sáng tác của Lm. Bùi Ninh, do Lưu Xá St. Paul
& Sivita trình bày, qua đường dẫn sau: https://www.youtube.com/watch?v=u1Avc4MHFTA
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment