Mát-thêu 20:17-28
17 Lúc sắp lên
Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đưa Nhóm Mười Hai đi riêng với mình, và dọc đường,
Người nói với các ông:18 "Này chúng ta lên Giê-ru-sa-lem,
và Con Người sẽ bị nộp cho các thượng tế và kinh sư. Họ sẽ kết án xử tử Người,19 sẽ
nộp Người cho dân ngoại nhạo báng, đánh đòn và đóng đinh vào thập giá và, ngày
thứ ba, Người sẽ trỗi dậy."20 Bấy giờ bà mẹ của các con
ông Dê-bê-đê đến gặp Đức Giê-su, có các con bà đi theo; bà bái lạy và kêu xin
Người một điều.21 Người hỏi bà: "Bà muốn gì?" Bà
thưa: "Xin Thầy truyền cho hai con tôi đây, một người ngồi bên hữu, một
người bên tả Thầy trong Nước Thầy."22 Đức Giê-su bảo:
"Các người không biết các người xin gì! Các người có uống nổi chén Thầy
sắp uống không?" Họ đáp: "Thưa uống nổi."23 Đức
Giê-su bảo: "Chén của Thầy, các người sẽ uống; còn việc ngồi bên hữu hay
bên tả Thầy, thì Thầy không có quyền cho, nhưng Cha Thầy đã chuẩn bị cho ai,
thì kẻ ấy mới được."24 Nghe vậy, mười môn đệ kia tức tối
với hai anh em đó.25 Nhưng Đức Giê-su gọi các ông lại và nói:
"Anh em biết: thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người
làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân.26 Giữa anh em thì không
được như vậy: Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em.27 Và
ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em.28 Cũng như
Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến
dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người."
(Trích Phúc
âm Mát-thêu bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ
từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi
ý cầu nguyện:
1. Ở vào những giây phút căng
thẳng và đầy lo âu đến mất mạng của Thầy Giêsu vậy mà các môn đệ, cùng người
nhà của mình chỉ lo tranh dành chỗ nhất, chức này chức kia trong Nước trời. Bài đọc từ Phúc âm Mát-thêu hôm nay nghe sao
mà buồn bởi nó nói lên một cái gì đó có thể rất thật với tôi trong cuộc sống
hôm nay. Có phải không khi ba hay mẹ già
yếu, đứa nọ chừa đứa kia không muốn chăm sóc cho các ngài, khi các ngài sắp lìa
đời, ở ngay những giây phút đau buồn ấy, con cái đứa dành cái nhà, đứa đòi cái
xe, đứa không muốn đóng góp làm đám tang.
Tôi nghĩ gì về sự tham lam, sự phụ bạc trong cuộc sống của tôi, gia đình
tôi, cộng đoàn xứ đạo tôi hôm nay? Quả
là bài đọc này không chỉ nói đến Gia-cô-bê và Gioan, mà Chúa đang nói với tôi
hôm nay. Tôi muốn nói gì với Chúa trong
lúc này? Tôi tâm sự, tôi hỏi ý Chúa tôi
nên làm gì trong hoàn cảnh mà tôi đang đối diện hôm nay.
2. Hôm nay Chúa Giêsu đưa ra một
chuẩn mực về lãnh đạo theo Kitô giáo.
Một người lãnh đạo theo Kitô giáo là người trở nên đầy tớ của mọi
người. Điều này mới khó làm sao. Bởi một khi đã có một tí chức vụ, một ít danh
dự mà phải cúi mình, sao khó quá. Điều
này xảy ra nhan nhảm trong mọi thành phần dân Chúa và xã hội, từ linh mục, tu
sĩ đến giáo dân. Khi ấy sao mà có quá
nhiều tiếng nói xúi bẩy, nâng đỡ để có thể dễ dàng từ một người khiêm tốn, dễ
thương trở thành một kẻ hống hách, trịch thượng, đè đầu đè cổ người khác. Ôi lời Chúa sao mà khó thực hiện quá. Lạy Chúa, xin cho con luôn ý thức ơn gọi của
con là phục vụ và phục vụ trong yêu thương giống như Chúa, chứ không phải là làm cha thiên hạ.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment