1 Vua 3:4-13
4 Vua đi Ghíp-ôn để tế lễ vì chỗ ấy là nơi cao quan trọng nhất;
Sa-lô-môn dâng một ngàn lễ vật toàn thiêu trên bàn thờ ấy.5 Tại
Ghíp-ôn, đang đêm ĐỨC CHÚA hiện ra báo mộng cho vua Sa-lô-môn, Thiên Chúa phán:
"Ngươi cứ xin đi, Ta sẽ ban cho."6 Vua Sa-lô-môn
thưa: "Chính Ngài đã lấy lòng nhân hậu lớn lao mà xử với tôi tớ Chúa là
Đa-vít thân phụ con, như người đã bước đi trước nhan Chúa cách trung thực, công
chính, với tâm hồn ngay thẳng. Chúa đã duy trì lòng nhân hậu lớn lao ấy đối với
người, khi ban cho người có một đứa con ngồi trên ngai của người hôm nay.7 Và
bây giờ, lạy ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa của con, chính Chúa đã đặt tôi tớ Chúa đây
lên ngôi kế vị Đa-vít, thân phụ con, mặc dầu con chỉ là một thanh niên bé nhỏ,
không biết cầm quyền trị nước.8 Con lại ở giữa dân mà Chúa đã
chọn, một dân đông đúc, đông không kể xiết, cũng không đếm nổi.9 Xin
ban cho tôi tớ Chúa đây, một tâm hồn biết lắng nghe, để cai trị dân Chúa và
phân biệt phải trái; chẳng vậy, nào ai có đủ sức cai trị dân Chúa, một dân quan
trọng như thế? "10 Chúa hài lòng vì vua Sa-lô-môn đã xin
điều đó.11 Thiên Chúa phán với vua: "Bởi vì ngươi đã xin
điều đó, ngươi đã không xin cho được sống lâu, hay được của cải, cũng không xin
cho kẻ thù ngươi phải chết, nhưng đã xin cho được tài phân biệt để xét xử,12 thì
này, Ta làm theo như lời ngươi: Ta ban cho ngươi một tâm hồn khôn ngoan minh
mẫn, đến nỗi trước ngươi, chẳng một ai sánh bằng, và sau ngươi, cũng chẳng có
ai bì kịp.13 Cả điều ngươi không xin, Ta cũng sẽ ban cho ngươi:
giàu có, vinh quang, đến nỗi suốt đời ngươi không có ai trong các vua được như
ngươi.
(Trích Sách Các Vua I bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ
Kinh Phụng Vụ từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/cuu%20uoc.htm)
Gợi ý cầu nguyện:
1. Tôi học được gì ở một vị vua của
cả một nước? Một vị vua có đủ tất cả,
tiền bạc, của cải, danh vọng, quyền lực, ấy vậy mà ông vẫn không quên Chúa, vẫn
khiêm nhường muốn lệ thuộc vào sự dẫn dắt của Chúa. Trong khi đó có thể tôi làm lương hơi cao một
chút, ở nhà hơi sang hơm một chút, học hành hơn người một chút, vậy là tôi có
đủ lý do để chẳng muốn Chúa nữa, tôi là cho tôi, tôi có thể làm chủ cuộc đời
của tôi… Trong tôi đang có thái độ
nào? Khiêm nhường, phó thác, tin tưởng,
bất cần, tự cao tự đại, hống hách, kiêu căng…?
Dù có thái độ nào đi nữa tôi muốn thưa chuyện với Chúa trong lúc này.
2. Lời nguyện của Sa-lo-mon có thể
là một khuân mẫu cho lời nguyện của tôi chăng?
Ông ta chỉ xin được sự khôn ngoan để lãnh đạo, khôn ngoan để phân biệt
phải trái, khôn ngoan để phân định ý Chúa.
Tôi muốn đọc lại trình thuật trên và để ý tâm hồn và mối tương quan giữa
Sa-la-mon với Chúa như thế nào và tôi có thể bắt chước chăng?
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment