Luca 16:19-31
19 "Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày
yến tiệc linh đình.20 Lại có một người nghèo khó tên là
La-da-rô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu,21 thèm
được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con
chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta.22 Thế rồi người nghèo này
chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Áp-ra-ham. Ông nhà giàu cũng chết, và
người ta đem chôn.
23 "Dưới âm phủ, đang khi chịu cực hình, ông ta ngước mắt lên,
thấy tổ phụ Áp-ra-ham ở tận đàng xa, và thấy anh La-da-rô trong lòng tổ phụ.24 Bấy
giờ ông ta kêu lên: "Lạy tổ phụ Áp-ra-ham, xin thương xót con, và sai anh
La-da-rô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát; vì ở đây con
bị lửa thiêu đốt khổ lắm!25 Ông Áp-ra-ham đáp: "Con ơi,
hãy nhớ lại: suốt đời con, con đã nhận phần phước của con rồi; còn La-da-rô
suốt một đời chịu toàn những bất hạnh. Bây giờ, La-da-rô được an ủi nơi đây,
còn con thì phải chịu khốn khổ.26 Hơn nữa, giữa chúng ta đây và
các con đã có một vực thẳm lớn, đến nỗi bên này muốn qua bên các con cũng không
được, mà bên đó có qua bên chúng ta đây cũng không được.
27 "Ông nhà giàu nói: "Lạy tổ phụ, vậy thì con xin tổ phụ
sai anh La-da-rô đến nhà cha con,28 vì con hiện còn năm người
anh em nữa. Xin sai anh đến cảnh cáo họ, kẻo họ lại cũng sa vào chốn cực hình
này!29 Ông Áp-ra-ham đáp: "Chúng đã có Mô-sê và các Ngôn
Sứ, thì chúng cứ nghe lời các vị đó.30 Ông nhà giàu nói:
"Thưa tổ phụ Áp-ra-ham, họ không chịu nghe đâu, nhưng nếu có người từ cõi
chết đến với họ, thì họ sẽ ăn năn sám hối.31 Ông Áp-ra-ham đáp:
"Mô-sê và các Ngôn Sứ mà họ còn chẳng chịu nghe, thì người chết có sống
lại, họ cũng chẳng chịu tin."
(Trích Phúc âm Luca bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ
Kinh Phụng Vụ từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi ý cầu nguyện:
1.
Bài đọc hôm nay là
một dụ ngôn có thể rất quen thuộc đối với tôi, bởi nó rất nổi tiếng. Nhưng phải nói ngay rằng, giầu không phải là
cái tội và nghèo không phải là cái phúc.
Điều Chúa Giêsu muốn nói qua dụ ngôn này chính là, sự dửng dưng của con
người trước nỗi bất hạnh của tha nhân quanh mình. Luca ghi nhận một chi tiết khá độc đáo trong
dụ ngôn của Chúa Giêsu đó là, những con chó đã không đến cắn sủa, nhưng liếm
những ung nhọt của La-da-rô. Điều này
cho tôi thấy, đây không phải là lần đầu La-da-rô đến cửa của ông nhà giầu
này nhưng đã nhiều lần, và có thể đã ăn chực nằm chờ ở đó đã lâu, đến nỗi chó
đã quen, không cắn sủa nữa, thế mà ông nhà giầu này vẫn không hay biết, hoặc
không quan tâm đến La-da-rô. Cuộc đời La-da-rô thật
khốn cùng, chẳng xứng làm bạn với con người mà chỉ đáng làm bạn với chó. Trong giờ
cầu nguyện này, tôi muốn chiêm ngắm sự chênh lệch giữa sự xa hoa của ông nhà
giầu, đối nghịch với sự khốn cùng của La-da-rô.
Tôi để ý xem, có khi nào ông nhà giầu đã biết sự hiện diện của La-da-rô
trước cửa nhà mình? Tôi muốn đọc tư
tưởng và thái độ của ông ta đối với La-da-rô.
Tôi muốn ở với hình ảnh này và để hình ảnh này chiếm hữu mọi suy nghĩ
của tôi trong ngày sống hôm nay.
2.
Chúa Giêsu kể dụ
ngôn này, nhưng không nói tên của ông nhà giầu là gì; trong khi đó, lại nói
rõ tên của người hành khất, La-da-rô.
Điều này có ý nói người giầu này cũng có thể là tôi. Như vậy, dụ ngôn này Chúa Giêsu kể về tôi. Vì thế trong giờ cầu nguyện này, tôi muốn xem:
Ai là La-da-rô quanh tôi, đang đau khổ bao lâu nay mà tôi chẳng hay, hoặc tôi
có biết nhưng vẫn dửng dưng trước nỗi đau của họ? La-da-rô đó có thể là vợ, chồng, cha mẹ, con
cái, hàng xóm, những người không cùng mầu da, không cùng văn hóa, không cùng
niềm tin đang sống với tôi và quanh tôi.
Tôi nói gì với Chúa trong lúc này về những đau khổ của anh chị em quanh
tôi?
Phạm Đức Hạnh, SJ