Xuất Hành 32:7-14
7Ngày ấy, Đức Chúa phán với ông Mô-sê rằng: “Hãy đi xuống, vì dân ngươi đã
hư hỏng rồi, dân mà ngươi đã đưa lên từ đất Ai-cập. 8 Chúng
đã vội đi ra ngoài con đường Ta truyền cho chúng đi. Chúng đã đúc một con bê, rồi sụp xuống lạy nó,
tế nó và nói: ‘Hỡi Ít-ra-en, đây là thần của ngươi đã đưa ngươi lên từ đất
Ai-cập’.” 9 Đức Chúa lại phán với ông Mô-sê: “Ta đã thấy
dân này rồi, đó là một dân cứng đầu cứng cổ. 10 Bây giờ cứ
để mặc Ta, cứ để cơn thịnh nộ của Ta bừng lên phạt chúng, và Ta sẽ tiêu diệt
chúng. Nhưng Ta sẽ làm cho ngươi thành
một dân lớn.” 11 Ông Mô-sê cố làm cho nét mặt Đức Chúa, Thiên
Chúa của ông, dịu lại. Ông thưa: “Lạy
Đức Chúa, tại sao Ngài lại bừng bừng nổi giận với dân Ngài, dân mà Ngài đã giơ
cánh tay mạnh mẽ uy quyền đưa ra khỏi đất Ai-cập? 12 Tại
sao người Ai-cập lại có thể rêu rao: Chính vì ác tâm mà Người đã đưa chúng ra,
để giết chúng trong miền núi và tiêu diệt chúng khỏi mặt đất? Xin Ngài nguôi cơn thịnh nộ và xin Ngài thương
đừng hại dân Ngài. 13 Xin Ngài nhớ đến các tôi tớ Ngài là
Áp-ra-ham, I-xa-ác và Ít-ra-en; Ngài đã lấy chính danh Ngài mà thề với các vị
ấy rằng: Ta sẽ làm cho dòng dõi các ngươi đông đúc như sao trên trời, và sẽ ban
cho dòng dõi các ngươi tất cả miền đất ấy, là miền đất Ta đã hứa; chúng sẽ được
thừa hưởng miền đất ấy đến muôn đời.” 14 Đức Chúa đã
thương, không giáng phạt dân Người như Người đã đe.
(Trích Sách Xuất Hành, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các
Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Bài đọc
hôm nay rất hay và cũng rất đẹp. Hay ở
chỗ, tác giả đã dùng ngôn ngữ và kiểu nói như nhân để nói về Thiên Chúa. Tôi có thể đọc lại bài đọc trên và để ý cách
nói chuyện của Mô-sê với Thiên Chúa. Ông
nói chuyện với Thiên Chúa như nói với một con người. Cách nói chuyện của ông làm cho tôi có cảm tưởng,
Thiên Chúa như là một ông già. Ngài cũng
có cảm xúc giống con người, giận hờn, buồn bực khi dân Ít-ra-en làm điều sai
trái, nên Mô-sê đã phải giỗ dành cho Ngài nguôi cơn giận, đừng đánh phạt con
người quá đáng. Ngài là một ông già, thật
già, nên Mô-sê đã phải nhắc nhớ Ngài về lời thề mà Ngài đã thề hứa với tổ phụ
Áp-ra-ham. Thiên Chúa cũng sợ mất mặt,
nên Mô-sê đã nhắc nhở Ngài đừng đánh phạt dân khi họ làm sai, kẻo dân ngooại cười
vào mặt Ngài. Cuối cùng, Thiên Chúa đã nghe
Mô-sê mà thương và không đánh phạt dân như Ngài đã răn đe. Đời sống của tôi cũng có nhiều lỗi lầm, nhưng
tôi vẫn còn đây và bình an. Có lẽ không
phải vì Chúa không thấy, hoặc không biết những việc làm sai trái của tôi, nhưng
có lẽ vì luôn luôn có những người công chính ngày đêm cầu cùng Chúa, xin Ngài đừng
đánh phạt tôi chăng. Tôi muốn cảm tạ
Chúa và cầu nguyện cho những người đã luôn cầu nguyện cho tôi. Tôi cũng bắt chước Mô-sê cầu thay nguyện giúp
cho những người đang sai trái quanh tôi, cho những kẻ ác nhân ác đức biết đường
quay trở về và sống đời hiền lương.
2. Bài đọc
hôm nay cũng rất đẹp ở cách thức nói chuyện của Mô-sê với Thiên Chúa, rất gần
gũi, thân mật, như bạn với bạn. Có bao
giờ tôi bước vào giờ cầu nguyện mà mang một tâm tình như Mô-sê với Thiên Chúa
không? Nếu không được thân tình như bạn
với bạn, ít ra, cũng được thân tình như con thơ với cha mẹ. Nếu chưa bao giờ tôi đến với Chúa trong sự
thân tình và thân mật như vậy, vậy thì cái gì đang ngăn cản tôi không có được sự
thân tình đó? Chắc chắn, những ngăn cản ấy
không phải từ Thiên Chúa. Từ nay trở đi,
tôi muốn ý thức và mở lòng cho sự gần gũi, tình thân mật và tính cởi mở mỗi khi
tôi đàm đạo với Thiên Chúa. Tôi có thể bắt
đầu ngay giây phút này.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment