Gioan 9:1-41
1Khi ấy, ra khỏi Đền Thờ, Đức Giê-su nhìn thấy một người mù từ thuở mới
sinh. 2 Các môn đệ hỏi Người: “Thưa Thầy, ai đã phạm tội
khiến người này sinh ra đã bị mù, anh ta hay cha mẹ anh ta?” 3 Đức
Giê-su trả lời: “Không phải anh ta, cũng chẳng phải cha mẹ anh ta đã phạm tội.
Nhưng sở dĩ như thế là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ
hiện nơi anh. 4 Chúng ta phải thực hiện công trình của
Đấng đã sai Thầy, khi trời còn sáng; đêm đến, không ai có thể làm việc được. 5 Bao
lâu Thầy còn ở thế gian, Thầy là ánh sáng thế gian.” 6 Nói
xong, Đức Giê-su nhổ nước miếng xuống đất, trộn thành bùn và xức vào mắt người
mù, 7rồi bảo anh ta: “Anh hãy đến hồ Si-lô-ác mà rửa” (Si-lô-ác
có nghĩa là: người được sai phái). Vậy
anh ta đến rửa ở hồ, và khi về thì nhìn thấy được.
8Các người láng giềng và những kẻ trước kia thường thấy anh ta ăn xin mới
nói: “Hắn không phải là người vẫn ngồi ăn xin đó sao?” 9 Có
người nói: “Chính hắn đó!” Kẻ khác lại
rằng: “Không phải đâu! Nhưng là một đứa
nào giống hắn đó thôi!” Còn anh ta thì
quả quyết: “Chính tôi đây!” 10 Người ta liền hỏi anh:
“Vậy, làm sao mắt anh lại mở ra được như thế?” 11 Anh ta
trả lời: “Người tên là Giê-su đã trộn một chút bùn, xức vào mắt tôi, rồi bảo:
‘Anh hãy đến hồ Si-lô-ác mà rửa.’ Tôi đã
đi, đã rửa và tôi nhìn thấy.” 12 Họ lại hỏi anh: “Ông ấy ở
đâu?” Anh ta đáp: “Tôi không biết.”
13Họ dẫn kẻ trước đây bị mù đến với những người Pha-ri-sêu. 14 Nhưng
ngày Đức Giê-su trộn chút bùn và làm cho mắt anh ta mở ra lại là ngày sa-bát. 15 Vậy,
các người Pha-ri-sêu hỏi thêm một lần nữa làm sao anh nhìn thấy được. Anh trả lời: “Ông ấy lấy bùn thoa vào mắt tôi,
tôi rửa và tôi nhìn thấy.” 16 Trong nhóm Pha-ri-sêu, người
thì nói: “Ông ta không thể là người của Thiên Chúa được, vì không giữ ngày
sa-bát”; kẻ thì bảo: “Một người tội lỗi sao có thể làm được những dấu lạ như
vậy?” Thế là họ đâm ra chia rẽ. 17 Họ
lại hỏi người mù: “Còn anh, anh nghĩ gì về người đã mở mắt cho anh?” Anh đáp: “Người là một vị ngôn sứ!”
18Người Do-thái không tin là trước đây anh bị mù mà nay nhìn thấy được, nên
đã gọi cha mẹ anh ta đến. 19 Họ hỏi: “Anh này có phải là
con ông bà không? Ông bà nói là anh bị
mù từ khi mới sinh, vậy sao bây giờ anh lại nhìn thấy được?” 20 Cha
mẹ anh đáp: “Chúng tôi biết nó là con chúng tôi, nó bị mù từ khi mới
sinh. 21 Còn bây giờ làm sao nó thấy được, chúng tôi không
biết, hoặc có ai đã mở mắt cho nó, chúng tôi cũng chẳng hay. Xin các ông cứ hỏi nó; nó đã khôn lớn rồi, nó
có thể tự khai được.” 22 Cha mẹ anh nói thế vì sợ người
Do-thái. Thật vậy, người Do-thái đã đồng
lòng trục xuất khỏi hội đường kẻ nào dám tuyên xưng Đức Giê-su là Đấng
Ki-tô. 23 Vì thế, cha mẹ anh mới nói: “Nó đã khôn lớn rồi,
xin các ông cứ hỏi nó.”
24Một lần nữa, họ gọi người trước đây bị mù đến và bảo: “Anh hãy tôn vinh
Thiên Chúa. Chúng ta đây, chúng ta biết
ông ấy là người tội lỗi.” 25 Anh ta đáp: “Ông ấy có phải
là người tội lỗi hay không, tôi không biết. Tôi chỉ biết một điều: trước đây tôi bị mù mà
nay tôi nhìn thấy được!” 26 Họ mới nói với anh: “Ông ấy đã
làm gì cho anh? Ông ấy đã mở mắt cho anh
thế nào?” 27 Anh trả lời: “Tôi đã nói với các ông rồi mà
các ông vẫn không chịu nghe. Tại sao các
ông còn muốn nghe lại chuyện đó nữa? Hay
các ông cũng muốn làm môn đệ ông ấy chăng?” 28 Họ liền
mắng nhiếc anh: “Có mày mới là môn đệ của ông ấy; còn chúng ta, chúng ta là môn
đệ của ông Mô-sê. 29 Chúng ta biết rằng Thiên Chúa đã nói
với ông Mô-sê; nhưng chúng ta không biết ông Giê-su ấy bởi đâu mà đến.” 30 Anh
đáp: “Kể cũng lạ thật! Các ông không
biết ông ấy bởi đâu mà đến, thế mà ông ấy lại là người đã mở mắt tôi! 31 Chúng
ta biết: Thiên Chúa không nhậm lời những kẻ tội lỗi; còn ai kính sợ Thiên Chúa
và làm theo ý của Người, thì Người nhậm lời kẻ ấy. 32 Xưa
nay chưa hề nghe nói có ai đã mở mắt cho người mù từ lúc mới sinh. 33 Nếu
không phải là người bởi Thiên Chúa mà đến, thì ông ta đã chẳng làm được
gì.” 34 Họ đối lại: “Mày sinh ra tội lỗi ngập đầu, thế mà
mày lại muốn làm thầy chúng ta ư?” Rồi
họ trục xuất anh.
35Đức Giê-su nghe nói họ đã trục xuất anh. Khi gặp lại anh, Người hỏi: “Anh có tin vào
Con Người không?” 36 Anh đáp: “Thưa Ngài, Đấng ấy là ai để
tôi tin?” 37 Đức Giê-su trả lời: “Anh đã thấy Người. Chính Người đang nói với anh đây.” 38 Anh
nói: “Thưa Ngài, tôi tin.” Rồi anh sấp
mình xuống trước mặt Người. 39 Đức Giê-su nói: “Tôi đến thế
gian này chính là để xét xử: cho người không xem thấy được thấy, và kẻ xem thấy
lại nên đui mù!”
40Những người Pha-ri-sêu đang ở đó với Đức Giê-su nghe vậy, liền lên tiếng:
“Thế ra cả chúng tôi cũng đui mù hay sao?” 41 Đức Giê-su
bảo họ: “Nếu các ông đui mù, thì các ông đã chẳng có tội. Nhưng giờ đây các ông nói rằng: ‘Chúng tôi
thấy’, nên tội các ông vẫn còn!”
(Trích Phúc âm Gioan, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ
Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Bài đọc
Phúc âm của tuần trước, tuần này và tuần tới đều rất dài. Nhưng đừng vì thế mà bỏ qua hoặc chỉ đọc cho
qua. Đây là ba bài đọc rất quan trọng và
rất hay được dùng cho Mùa Chay Năm A, nhưng từ xưa cho đến nay, Giáo hội đã
dùng cho ba Chúa Nhật này của Mùa Chay ở bất cứ giáo xứ nào có người dự tòng,
dù cho năm đó là Năm B, hay Năm C. Tại
sao? Nếu đọc kỹ lại bài đọc trên tôi sẽ
thấy, Gioan không có ý nhấn mạnh về câu chuyện của một người mù được sáng mắt, hay
cách chữa bệnh của Chúa Giêsu, nhưng ngài đang nói về tiến trình của đức
tin. Bởi, chuyện người mù hai ngàn năm
trước thật quá xưa và quá xa, chẳng liên quan gì đến đời sống của tôi hôm nay,
là một người Việt Nam, không bị mù. Bên
cạnh đó việc chữa bệnh của Chúa Giêsu thật kỳ dị đến khó tin. Bởi bình thường, chỉ một hạt cát, hạt bụi nhỏ
tí ti lọt vào mắt cũng đã làm cho đau mắt, chảy nước mắt tưởng chừng có thể mù
được; trong khi đó, Chúa Giêsu lại lấy bùn đất, trét vào mắt mà lại làm cho mắt
sáng. Thật khó tin, khó hiểu! Thực ra, mục đích chính của việc Gioan kể câu
chuyện này để nói về tiến trình đức tin.
Tiến trình đức tin đó là một sự tăng trưởng tiệm tiến, mang tính cá vị, trực
tiếp với Chúa Giêsu. Chỉ khi nào tôi có
một sự tiếp cận mang tính cá vị với Chúa Giêsu, đức tin của tôi mới bén rễ sâu,
mới phát triển mạnh, không gì lay chuyển được.
Như tôi đã thấy anh mù, sau khi gặp Chúa Giêsu, mắt anh ta thấy được và
anh đã mạnh mẽ nói về Ngài, bênh vực Ngài quyết liệt, đến mức cha mẹ không dám
liên lụy đến anh ta, đến mức anh ta bị trục xuất khỏi cộng đoàn, thế mà anh vẫn
đi theo Chúa Giêsu. Như vậy, đây là câu
chuyện về chính hành trình đức tin của tôi ngày hôm nay nữa.
2. Tôi
muốn đọc lại thật chậm và thật kỹ câu chuyện trên để suy ngẫm về tiến trình đức
tin của tôi. Tôi có bao giờ được gặp, được
kinh nghiệm trực tiếp với Chúa Giêsu chưa?
Bao lâu nay tôi cầu nguyện, tôi vẫn chưa gặp Chúa Giêsu sao? Hãy xin cho được kinh nghiệm trực tiếp về
Ngài. Nếu đã gặp được Chúa Giêsu, niềm
tin của tôi đã đang tăng trưởng như thế nào?
Đang ở giai đoạn nào? Đức tin của
tôi vào Chúa Giêsu có mạnh mẽ đến mức, giúp tôi vượt qua những chống đối từ những
người thân của tôi? Đức tin của tôi vào
Chúa Giêsu có mạnh mẽ đến mức, giúp tôi đi qua những cảm nghiệm rất cô đơn từ
chính những hiểu lầm, hất hủi của những người lãnh đạo cộng đoàn? Đức tin của tôi vào Chúa Giêsu có mạnh mẽ đến
mức, giúp tôi dám bơi ngược dòng với những trào lưu vật chất và hưởng thụ của
xã hội quanh tôi? Tôi muốn nói chuyện với
Chúa Giêsu và anh mù về niềm tin của tôi trong lúc này.
3. Xin
cáo lỗi cùng quý ông bà anh chị em, vì bận công việc mục vụ tại một số nơi nghèo tại nước Guatemala trong tuần qua, nơi tôi không có internet hoặc không có cơ hội dùng internet
nên không thể đăng các bài suy nhiệm trong tuần qua. Tôi đã trở lại Mỹ bình an và sẽ tiếp tục chia
sẻ các bài suy niệm hằng ngày. Cầu chúc
tất cả tiếp tục tìm mọi cơ hội phát triển đức tin thật mạnh mẽ, rất riêng tư và
mật thiết với Chúa Giêsu mỗi ngày!
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment