Mác-cô 4:35-41
Hôm ấy, khi chiều đến, Đức Giê-su nói với các môn đệ: “Chúng ta sang bờ bên kia đi!” Bỏ đám đông ở lại, các ông chở Người đi, vì Người đang ở sẵn trên thuyền; có những thuyền khác cùng theo Người. Một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước. Trong khi đó, Đức Giê-su đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ. Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói: “Thầy ơi, chúng ta chết mất, Thầy chẳng lo gì sao?” Người thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển: “Im đi! Câm đi!” Gió liền tắt, và biển lặng như tờ. Rồi Người bảo các ông: “Sao nhát thế? Anh em vẫn chưa có lòng tin sao?” Các ông sợ hãi kinh hoàng và nói với nhau: “Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh?”
(Trích Phúc âm Mác- cô, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
Bài đọc hôm nay là một câu chuyện thật đẹp và rất ý nghĩa. Trước hết, tôi để ý, mặc dù Chúa Giêsu đang ở trên thuyền cùng các môn đệ nhưng sóng gió vẫn ập đến khiến họ hoảng sợ. Điều này nói lên một điều rất thật trong niềm tin Kitô giáo. Kitô giáo không dạy cho tôi, rằng cứ theo Chúa đi, cứ tin Chúa đi thì cuộc đời sẽ êm chèo mát mái, cuộc đời sẽ luôn là màu hồng, không hề có sóng gió gian nan. Không! Kitô giáo dạy tôi, cuộc đời này dù ở đâu cũng sẽ có những sóng gió và thử thách, nhưng với niềm tin, tôi sẽ thấy mình không phải đối diện với những sóng gió và thử thách một mình, nhưng Chúa hằng ở với tôi, đặc biệt trong những sóng gió ấy. Từ trước đến giờ tôi tin và đến với Chúa như thế nào? Việc thực hành đức tin của tôi có là cơ hội để tôi đi vào sâu hơn trong tương quan với Thiên Chúa và cảm thấy Ngài luôn hiện diện và đồng hành với tôi trong mọi thăng trầm của cuộc sống, hay những việc đạo đức ấy đầy những mê tín dị đoan, hay việc đeo hoặc treo những ảnh tượng Chúa và các thánh không phải để nhắc nhở tôi tìm mọi cách kết thân với các Ngài, mà đeo hoặc treo những ảnh tượng ấy chỉ như “bùa hộ mệnh”? Tôi ngồi bên Chúa trong những giây phút này để nhìn lại cuộc sống của tôi, đặc biệt trong những lúc sóng gió và thử thách, Chúa đã ở đâu trong những lúc ấy? Tôi muốn nói gì với Chúa khi nhìn lại cuộc đời của tôi?
Tôi đọc lại bài đọc trên một hoặc nhiều lần nữa và để ý, dù có Chúa ở trên thuyền thế mà các môn đệ vẫn hoảng sợ. Thái độ và phản ứng của các môn đệ có phản ánh phần nào thái độ và niềm tin của tôi mỗi khi gặp gian nan thử thách? Cái gì đã che khuất mắt tôi khiến tôi không nhận ra sự hiện diện của Ngài? Đức tin của tôi ở đâu? Tôi có dám tin vào Chúa những lúc ấy? Có thể tôi vẫn tin nhưng thấy Chúa dường như cứ ngủ, chẳng quan tâm gì đến tôi? Tôi nhớ lại những lần tôi cảm thấy như Ngài cứ ngủ ấy. Tôi nói chuyện với Chúa một cách thẳng thắn và chân tình, như bạn với bạn, về những lúc ấy chăng? Tôi để ý Ngài sẽ nói gì với tôi. Liệu Ngài có quở trách tôi nhưng đã quở trách các môn đệ: “Sao nhát thế? Anh em vẫn chưa có lòng tin sao?”
0 comments:
Post a Comment