Luca 10:1-12
1Khi ấy, Chúa Giê-su chỉ định bảy mươi hai
môn đệ khác, và sai các ông cứ từng hai người một đi trước, vào tất cả các
thành, các nơi mà chính Người sẽ đến. 2 Người bảo các ông:
“Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy
anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về. 3 Anh em
hãy ra đi. Này Thầy sai anh em đi như
chiên con đi vào giữa bầy sói. 4 Đừng mang theo túi tiền,
bao bị, giày dép. Cũng đừng chào hỏi ai
dọc đường. 5 Vào bất cứ nhà nào, trước tiên hãy nói: ‘Bình
an cho nhà này!’ 6 Nếu ở đó, có ai đáng hưởng bình an, thì
bình an của anh em sẽ ở lại với người ấy; bằng không thì bình an đó sẽ trở lại
với anh em. 7 Hãy ở lại nhà ấy, và người ta cho ăn uống
thức gì, thì anh em dùng thức đó, vì làm thợ thì đáng được trả công. Đừng đi hết nhà nọ đến nhà kia. 8 Vào
bất cứ thành nào mà được người ta tiếp đón, thì cứ ăn những gì người ta dọn cho
anh em. 9 Hãy chữa những người đau yếu trong thành, và nói
với họ: ‘Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần các ông.’ 10 Nhưng
vào bất cứ thành nào mà người ta không tiếp đón, thì anh em ra các quảng trường
mà nói: 11 ‘Ngay cả bụi trong thành các ông dính chân
chúng tôi, chúng tôi cũng xin giũ trả lại các ông. Tuy nhiên các ông phải biết điều này: Triều
Đại Thiên Chúa đã đến gần.’ 12 Thầy nói cho anh em hay:
trong ngày ấy, thành Xơ-đôm còn được xử khoan hồng hơn thành đó.”
(Trích Phúc âm Gioan, bản dịch của
Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Bài đọc hôm nay là một
bài đọc rất hay, nhưng lại vẫn thường được dùng trong những buổi cổ võ ơn gọi
tu trì! Điều này không sai, nhưng có thể
dễ dẫn đến ba thiếu sót nơi người nghe: Thứ nhất, tôi có thể cảm thấy lời Chúa
trong bài đọc hôm nay chỉ dành cho những người đang phân định không biết có nên
đi tu hay không, mà không ý thức rằng, lời Chúa cũng đang nói riêng cho tôi lúc
này, dù tôi là ai đi nữa: Độc thân, lập gia đình hay đang sống đời tu. Thứ hai, tôi có thể cảm thấy việc rao giảng Tin
Mừng là cho những nơi xa xăm, cho những người chưa biết Chúa, nhưng không nhận
biết rằng, Tin Mừng luôn phải được rao giảng lại mãi cho tôi, cho gia đình và xứ
đạo của tôi, dù đã là người Công giáo bao nhiêu năm. Thứ ba, tôi có thể cảm thấy việc rao giảng Tin
Mừng là việc của các nhà tu, chứ không phải là công việc của tôi, một giáo
dân. Nên nhớ, Chúa Giêsu sai bảy mươi
hai môn đệ đi rao giảng Tin Mừng trong bài đọc hôm nay, đây chỉ là con số biểu
tượng để nói về rất nhiều người, nếu không nói là Chúa Giêsu sai tất cả mọi người
đi rao giảng Tin Mừng, trong đó có tôi. Bởi,
Chúa Giêsu sai các môn đệ đi loan tin bình an, chứ không sai đi làm các bí tích.
Mà, bình an thì ở đâu và thời đại nào
cũng thiếu vắng. Thời nào cũng thiếu những
thợ mang bình an cho thế giới, tôi có thể là một thợ mang bình an đến cho gia
đình, công sở, giáo xứ và quê hương đất nước của tôi trong ngày hôm nay chăng? Chúa đang nói và nhờ riêng tôi đó, tôi nghe
thấy không và tôi nhận lời mời của Ngài không?
Cuộc đời này thật thiếu bình an, tôi muốn trở thành sự bình an, trước
khi tôi rao giảng sự bình an. Cuộc đời
này luôn thiếu bình an, tôi muốn rao giảng sự bình an bằng chính cuộc sống và
hành động của tôi, chứ không chỉ bằng lời nói.
2. Hôm nay là Lễ Thánh Giê-rô-ni-mô,
một vị thánh lớn trong Giáo hội. Nhờ ngài
mà Giáo hội có được sự yêu mến lời Chúa một cách rộng rãi, vì ngài đã có công dịch
Kinh Thánh và chú giải Kinh Thánh. Ngài
đã nói: “Người nào không biết Kinh Thánh
thì không biết Chúa Kitô.” Tôi đã
mang danh Kitô hữu, tức có Chúa Kitô trong tâm hồn, tôi có biết Kinh Thánh chưa? Nếu chưa, tôi suy nghĩ lại tước hiệu Kitô hữu
của tôi. Nếu tôi biết Kinh Thánh, tôi đã
rao giảng Tin Mừng như Chúa Giêsu sai tôi đi hôm nay không? Nếu chưa, tôi muốn đọc lại những lời dặn dò của
Chúa Giêsu và quyết tâm lên đường rao tin bình an ngay trong ngày hôm nay, ở mọi
nơi tôi hiện diện. Tôi kết thúc giờ cầu
nguyện hôm nay bằng bài hát, “Lời Kinh Hòa
Bình,” do Kim Long sáng tác từ lời kinh của Thánh Phan-xi-cô Assisi, qua đường
dẫn sau: https://www.youtube.com/watch?v=qyV9WG8qzC0
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment