Sáng Thế 3:1-8
Rắn là loài xảo quyệt nhất trong mọi giống vật ngoài đồng, mà Đức Chúa là Thiên Chúa đã làm ra. Nó nói với người đàn bà: “Có thật Thiên Chúa bảo - ‘Các ngươi không được ăn hết mọi trái cây trong vườn’ không?” Người đàn bà nói với con rắn: “Trái các cây trong vườn, thì chúng tôi được ăn. Còn trái trên cây ở giữa vườn, Thiên Chúa đã bảo: ‘Các ngươi không được ăn, không được động tới, kẻo phải chết’.” Rắn nói với người đàn bà: “Chẳng chết chóc gì đâu! Nhưng Thiên Chúa biết ngày nào ông bà ăn trái cây đó, mắt ông bà sẽ mở ra, và ông bà sẽ nên như những vị thần biết điều thiện điều ác.” Người đàn bà thấy trái cây đó: ăn thì phải ngon, trông thì đẹp mắt, và đáng quý vì làm cho mình được tinh khôn. Bà liền hái trái cây mà ăn, rồi đưa cho cả chồng đang ở đó với mình; ông cũng ăn. Bấy giờ mắt hai người mở ra, và họ thấy mình trần truồng: họ mới kết lá vả làm khố che thân. Nghe thấy tiếng Đức Chúa là Thiên Chúa đi dạo trong vườn lúc gió thổi trong ngày, con người và vợ mình trốn vào giữa cây cối trong vườn, để khỏi giáp mặt Đức Chúa là Thiên Chúa.
(Trích Sách Sáng Thế, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
Bài đọc hôm nay là một bản văn rất quen thuộc, đã trở thành rất nổi tiếng không chỉ với những người Do-thái, Kitô và Hồi giáo, nhưng với cả những người thuộc các tôn giáo khác, thậm chí cả những người vô thần nữa. Để bản văn quá quen thuộc này không làm cho giờ cầu nguyện của tôi trở nên nhàm chán, tôi có thể dùng trí tưởng tượng để hình dung bối cảnh và đi sâu vào trong bối cảnh mà Kinh Thánh mô tả. Trước hết, tôi đặt mình vào trong vườn địa đàng thuở ban đầu ấy, một nơi ở trung tâm của sự bình an của Thiên Chúa, và sau đó là sự căng thẳng đột ngột khi con rắn bắt đầu cất tiếng: “Có phải Chúa đã nói…?” Đặt sự nghi ngờ vào trái tim E-và. Tôi phản ứng thế nào trước cuộc đấu tranh tư tưởng của E-và? Khi A-đam và E-và ăn trái cây đó, điều gì thay đổi? Tôi phản ứng thế nào trước sự xấu hổ, sợ hãi và bản năng của họ, không chỉ trốn tránh Chúa mà còn trốn tránh lẫn nhau trong cách ăn mặc? Tôi muốn suy ngẫm về những lúc tôi rời xa Chúa, hoặc những người thân thích của tôi. Chắc chắn Chúa biết những gì họ đã làm, tuy nhiên Chúa vẫn tìm kiếm họ. Tôi muốn hình dung giọng nói yêu thương nhưng cũng đầy đau buồn của Chúa: “Con ở đâu?” Làm thế nào tôi có thể đáp lại lời mời của Ngài để bước ra khỏi nơi ẩn náu?
Tôi đọc lại bài đọc trên một hoặc nhiều lần nữa và để ý đến những hình ảnh, từ, ngữ nào đánh động tôi nhất. Tôi ở lại đó và nói với Chúa về những cảm nghĩ trong tôi về chúng và để ý chúng dẫn tôi đến gần Chúa hay xa Chúa. Tôi muốn dành thời gian còn lại của giờ cầu nguyện này, chia sẻ những suy nghĩ, nỗi sợ hãi và lời cầu nguyện của tôi với niềm tin tưởng vào tình yêu và lòng thương xót của Chúa.
0 comments:
Post a Comment